Chương 222

Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

4.271 chữ

27-05-2023

"Bác gái cũng từng rất thích em, bà ấy làm như vậy chẳng qua là vì thương con, sợ anh bị lừa rồi bị tổn thương, nếu em cùng bà nói chuyện, chắc chắn bà ấy sẽ hiểu thôi."

Thấy anh vẫn không chịu nhượng bộ, cô cố gắng thuyết phục anh: "Hãy tin em!"

Cố Trì cũng hiểu được, Niệm Niệm nhìn qua thì nhu nhược, nhưng thật ra cô rất cố chấp, nếu anh không đồng ý, cô sẽ nói đến khi nào anh đồng ý mới thôi.

Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, như ý cô muốn: "Được rồi, chúng ta cùng đi."

Hai người đẩy cửa bước xuống xe, lúc này họ mới nhận ra có người đi theo sau mẹ Cố, hóa ra người đã ở cùng với mẹ Cố gần đây là Lâm Mộ Vũ.

Cố Trì nhìn thấy cô ấy, anh chợt nhíu mày: "Cô tới đây làm gì?"

Không để Lâm Mộ Vũ trả lời, mẹ Cố liền mở miệng, bao che cho cô ấy nói: "Con hỏi gì mà lạ vậy! Mộ Vũ là con dâu tương lai của mẹ, nhà họ Cố nó muốn đến thì đến có vấn đề gì đâu!"

Bà nói xong liền nhìn về phía Thu Niệm, sự chán ghét hiện rõ trên mặt.

Mà Lâm Mộ Vũ sau khi nghe thấy câu nói này liền thẳng lưng hất cằm về phía Thu Niệm.

Đối với Thu Niệm mà nói, Lâm Mộ Vũ chỉ là một người lạ không quen biết, lúc trước trong mắt cô chỉ có Lục Cảnh Thâm, sao mà còn tâm tư để chú ý đến tình địch đơn phương này? Nếu không phải cô ấy châm chọc Thu Thanh Duy ở tiệc rượu của nhà họ Cố, còn giở trò xúi giục mẹ Cố tham gia vào cuộc tranh chấp, thì cô sẽ không nghĩ đến, người phụ nữ nổi tiếng là hiền lành trong giới này sẽ là một người hai mặt như vậy.

Còn đối với Cố Trì, người mà anh yêu chỉ có thể là Thu Niệm, tình cảm của Lâm Mộ Vũ anh không có cách nào tiếp nhận được, cho nên đến tận bây giờ anh luôn có thái độ cự tuyệt. Chẳng qua, Lâm Mộ Vũ cơ bản là không chịu hiểu, thậm chí cô ấy còn mơ mộng hão huyền.

Anh không thể không nhắc nhở một lần nữa: "Niệm Niệm mới là vị hôn thê của con, từ trước đến giờ vẫn luôn là như vậy."

Sắc mặt Lâm Mô Vũ tái nhợt, cô ấy lập tức cầu cứu mẹ Cố.

Mẹ Cố cũng bị chọc tức không ít, lúc này không có tâm trạng mà đi an ủi Lâm Mộ Vũ, mắng chửi đứa con trai của mình: "Người ta bắt con coi tiền như là rác, con còn tỏ ra vui mừng! Sao mẹ có thể sinh ra một đứa con ngu ngốc đến như vậy chứ!"

Nói vậy chẳng khác nào là đang chửi chó mắng mèo, Thu Niệm tất nhiên hiểu được, cô nắm chặt tay Cố Trì, trước mặt anh từng chút một giải thích: "Bác gái, lúc trước là con không hiểu chuyện, phụ lòng tốt của trưởng bối hai nhà, không nhìn thấy được Cố Trì tốt như thế nào, mắc kẹt trong một mối tình đầy sai trái, hiện tại con đã suy nghĩ chín chắn hơn, biết được ai thật sự là người con nên yêu, con muốn sống cùng với Cố Trì, con thật sự nghiêm túc muốn sống cùng với anh ấy, mong bác tác thành cho chúng con!"

Mẹ Cố còn nhớ chuyện lúc trước, sắc mặt khó coi nhìn cô: "Bây giờ mới suy nghĩ chín chắn, cô xem Tiểu Trì của chúng tôi thành người tốt đến như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, mối hôn sự này tôi không đồng ý!"

Cố Trì đã biết trước sự việc sẽ diễn ra như vậy, anh lo lắng tình cảm khó khăn lắm anh mới có được sẽ bị mẹ mình phá hủy mất, anh vô thức liếc nhìn Thu Niệm một cái, vẻ mặt hiện rõ thái độ cương quyết: "Con đưa Thu Niệm đến không phải để cầu xin mẹ đồng ý, mà chỉ là thông báo trước một tiếng cho mẹ biết mà thôi, chúng con ở cùng với nhau, không có được lời chúc phúc của mẹ con cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng cũng sẽ không cưỡng cầu, chúng con muốn đi thăm ông nội, con xin phép đi trước."

Anh nói xong liền kéo Thu Niệm đi, khoảnh khắc đi ngang qua mẹ Cố, bà chợt lớn tiếng quát mắng: "Đứng lại cho mẹ! Làm phản rồi,phản rồi! Con chỉ vì một cô gái đã từng kết hôn mà dám cãi lại mẹ!"

Chẳng trách các bà phu nhân trong giới thường nói kiếm con dâu là một việc làm đòi hỏi phải khôn khéo, lỡ như đứa con mình thích một người mà mình không thuận mắt, thì chính là giống như bây giờ có vợ liền quên mất mẹ nó là ai!

Lúc trước hôn ước hai nhà Cố - Thu là do ông nội chỉ định, bà thấy tính tình Thu Niệm ngoan hiền, cũng không nghĩ đến chuyện phản đối, ai biết được lúc sau cô lại làm những việc mất phẩm hạnh như vậy, toàn bộ thanh danh đều bị phá hủy. Nếu như phải cưới cô vào nhà, thì mặt mũi của bà biết để đâu bây giờ? Cho dù bà không cần sĩ diện, thì đối với sự che chở của Cố Trì dành cho một đứa con gái đã kết hôn, bà sao có thể dễ dàng chấp nhận đứa con dâu này đây?

Cố Trì không để ý, bước chân cũng chưa từng dừng lại.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!